Làm thi sĩ nghĩa là ru với gió --- Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây --- Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây --- Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

Lửa hạ đầu mùa


Năm năm chung trường, bảy năm chung lớp
Ôi ! nắng đầu hạ réo gọi đầy vơi
Ngày thi kề, mùa chia tay đến.
Bao nỗi vui buồn giành giật trong tôi.
Tôi tự trách mình nhận chi lưu bút,
Để giờ còn lại bao nỗi bâng khuâng.
Tôi viết gì đây hỡi cô bạn nhỏ ... ! !
... Đứng làm pho tượng ... lần không thuộc bài.
Cả lớp cùng cười ... giọt nước mắt ai rơi.
Lấp lánh vì sao, trăng đêm sóng sánh.
Kỉ niệm đong đầy tràn ra giấy trắng.
Ôi cây phượng già như trêu cợt lũ tôi
Phượng khẽ thì thầm nào có xong đâu.
Phải cả cuộc đời, giá mà bạn trẻ
Lửa hạ đầu mùa, mưa đâu ướt tóc.
Lửa hạ đầu mùa rực cháy trong tôi.

1 nhận xét:

  1. Trở về tháng ba

    Tuổi thơ nào quên mất tháng ba
    Vùng đất trống vẫn thơm mùi rạ
    Cây rơm ngày mùa thú vui chưa đã
    Lũ trẻ ôm đồm quấn thổi kèn la.

    Tàu lá chuối mái nhà che tạm,
    Đám cưới nghèo, mấy đứa cùng chơi.
    Với tuổi thơ quên lời mẹ dặn
    Để chiều về cảm nặng mẹ lo.

    Vẫn chưa đủ, bày trò đá dế
    Bắt cánh diều đem để lưng không,
    Chiều tắm sông chia đều ném đất
    Cả đám cười đậm chất vô tư.

    Tháng ba ư ? Lại hỏi từ niềm nhớ,
    Nay lớn rồi òa vỡ kí ức xưa.
    Cô dâu nhỏ cũng vừa đi ngày đó,
    Có trở về hay quên bỏ tháng ba.

    Trả lờiXóa