Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012
THƯƠNG NÀNG MỰC TÍM
Tờ giấy chậm thấm từng nét chữ
Ngòi lá tre em viết tự ngày xưa.
Bàn tay em nắn nót để làn tóc đong đưa
Cho nét chữ thẳng hàng trên trang giấy trắng.
Rồi thời gian qua nhanh bằng năm tháng
Nay em về làm cô giáo mái trường xưa
Bàn tay em vẫn nắn nót tóc đong đưa
Nhưng tóc ấy giờ đây đã màu phấn trắng
Ôi ! đâu phải em dãi dầu mưa nắng
Mà vì đàn em có đôi mắt yêu thương
Gặp lại nhau tôi hỏi không đến nổi vô duyên
Em im lặng nhìn xa xôi, chùm hoa tím
Bỗng dưng tôi thấy hồn như chết lịm
Để đến giờ còn nhói trong tim.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét